Hôm nay ở nhà một mình,con buồn và thấy nhớ Mẹ quá!.Con viết thư này gửi đến Mẹ.Mẹ yêu dấu của con!.
Khi đặt tay lên bàn phím để viết nên những dòng chữ này,con không biết mình phải bắt đầu từ đâu,bắt đầu như thế nào,nhưng con biết con nợ Mẹ nghìn lời cảm ơn,triệu lời xin lỗi và ngàn lời yêu thương.
Mẹ à!
Mẹ cũng biết đấy,bao nhiêu lần con hư,con cãi lại Mẹ,cãi lại rất nhiều,sao Mẹ lại không ghét con nhỉ?. Vậy mà nhiều khi con đã ghét Mẹ,chỉ mong thoát khỏi cuộc sống khi có Mẹ ở bên.Sao con thấy mình tồi quá!.
Nhiều lần khi con thấy giọt nước mắt Mẹ khóc vì con.Vậy mà lời xin lỗi của con vẫn không gửi tới Mẹ.Cái tôi ồn tại trong lòng con còn quá lớn,cái tự ái của con đã ngăn không cho con nói lên lời xin lỗi với Mẹ.Mặc dù con biết con đã sai,đã làm Mẹ đau lòng và đứa con không nghe lời này đã làm Mẹ khóc,những lúc ấy con rất muốn ôm chặt Mẹ và nói lời xin lỗi.Mẹ ơi,con xin lỗi!
Mẹ ơi!
Mẹ đã vì con nhiều đến thế mà Mẹ chưa bao giờ đòi con trả công.Đi suốt dời này sẽ không có ai bằng được Mẹ đâu!.
Bây giờ,con phải xa nhà lên thành phố học tập.Xa gia đình,xa bố Mẹ,con mới thấm thía được cái khổ,cái thiếu thốn khi thiếu vắng Bố Mẹ,thiếu sự chăm sóc,dạy dỗ của gia đình…
Con muốn mình trưởng thành để phụng dưỡng Mẹ.Con muốn nói với Mẹ rằng ‘dù con có đi đâu,bất kì nơi nào trên thế giới này thì con vẫn mãi là con của Mẹ,Mẹ cũng sẽ mãi là Mẹ của con.
Con mãi yêu Mẹ!
Đăng nhận xét